Webb Holbrook (energycut67)
Quý vị xem Thiền tông, xem Ngũ Đăng Hội Nguyên, xem Truyền Đăng Lục, trong này rất nhiều điển tích. Hòa thượng trắc nghiệm người học trò, hỏi người này: “Đạo nhất cú lai”, nghĩa là ông nói một câu tôi nghe xem. Người học trò này bắt đầu mở miệng nói, lập tức đánh một quyền vào miệng không cho nói. “Đạo nhất cú lai”, học trò nghĩ ra rồi vì sao không cho nói? Ngôn ngữ đạo đoạn, quý vị đạo gì chứ? Động tác che miệng học trò lại, người này liền khai ngộ, thủ pháp này rất cao minh. Hay nói cách khác, hòa thượng có thần thông, có trí tuệ, nhìn thấy học trò này, khi nào? Khi sắp ngộ mà chưa ngộ, ngay thời điểm then chốt đó, chỉ thiếu một chút đó mà họ không thể khai ngộ. Chiêu này vừa biểu diễn ra, họ hoát nhiên đại ngộ. Nếu chưa đến mức độ nhân duyên này, dù cho bịt miệng đến ngộp thở vẫn không khai ngộ, hà tất như thế! Phương pháp này không phải có thể ứng phó với bất cứ người nào, chỉ đối với người họ có nhân duyên đặc thù, phải người như thế. Muốn một người khai ngộ, phương pháp đó quả thật là thiên biến vạn hóa, không có phương pháp nhất định. Người khai ngộ họ biết, khai ngộ tức là thành Phật, minh tâm kiến tánh, kiến tánh thành Phật. Họ biết, người chưa khai ngộ không biết. Ta chưa khai ngộ, học theo những phương pháp đó của họ, sai lầm, điều này không học được. (Trích từ Tịnh Độ Đại Kinh Khoa Chú - 600 Tập)
Quý vị xem Học Ký, giáo viên rất thoải mái, học sinh rất vất vả, họ phải làm báo cáo trong 50 phút, họ phải đọc rất nhiều sách tham khảo, làm báo cáo hiện nay gọi là viết luận văn. Tôi nói báo cáo của em phải có chương có mục, đề cương liệt ra rồi, chi tiết phải viết ra, em lần lượt báo cáo với mọi người, giáo viên và các bạn khác đều nghe em báo cáo. Sau khi nghe xong thì nhận xét, nhận xét thì trước hết là học sinh, học sinh mà nghe báo cáo phải nói ra, cuối cùng giáo viên tổng kết lại. Cách dạy như thế, dạy học đúng là tương trợ, dạy và học tương trợ, khai thông trí tuệ! (Trích từ Tịnh Độ Đại Kinh Khoa Chú - 600 Tập)
Ngày nay chúng ta dựa vào Tông môn giáo môn để giác ngộ, khó, quả thật không đơn giản. Tông môn là triệt ngộ, đại triệt đại ngộ. Giáo môn là đại khai viên giải, đạt được tam muội từ trong kinh giáo. Học Hoa Nghiêm được Hoa Nghiêm tam muội, học Pháp Hoa là được Pháp Hoa tam muội. Họ đi là con đường giới định tuệ, rất khó, không phải ai cũng có thể đạt được. Người tu hành rất nhiều, nhưng rất ít người đạt đạo. Tông môn giáo môn đều không ngoại lệ. Duy có Tịnh tông thành tựu thù thắng, nên pháp môn này được Thế Tôn khen ngợi. Thế Tôn vì chúng ta khai diễn bộ đại kinh này, mười phương Chư Phật khen ngợi, làm chứng, giúp chúng ta tin hiểu, phát nguyện tu hành. Ân đức này không gì sánh được, trong pháp thế xuất thế đều không tìm được. Pháp môn này trong kinh nói là đạo thù thắng, thù thắng không gì sánh bằng. Con đường thù thắng chính là niệm Phật vãng sanh, vì sao vậy? Vì đây mới thật sự phổ bị tam căn, viên nhiếp ngũ thừa. Nói thật, không chỉ ngũ thừa, đến súc sanh, ngạ quỷ, địa ngục đều là do bộ kinh này, pháp môn này, mà có thể được độ. Được độ ở đây không phải được độ bình thường, mà là một đời thành Phật. (Trích từ Tịnh Độ Đại Kinh Khoa Chú - 600 Tập)
Tịnh Độ Đại Kinh Giải Diễn Nghĩa Tập 45 1 (Trích từ Tịnh Độ Đại Kinh Khoa Chú - 600 Tập)